K 42 E 6
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

K 42 E 6

Chào các doanh nhân tương lai
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Lưu bút online - Đặng Ngọc Anh

Go down 
Tác giảThông điệp
uh huh

uh huh


Tổng số bài gửi : 197
Age : 35
Location : Hà Nội
Registration date : 07/11/2007

Lưu bút online - Đặng Ngọc Anh Empty
Bài gửiTiêu đề: Lưu bút online - Đặng Ngọc Anh   Lưu bút online - Đặng Ngọc Anh Icon_minitimeSat Sep 04, 2010 10:43 am

Dear all,
(Ghi chú: Bài viết của tớ mang tính chất chủ quan và lý thuyết xuông, nên các bạn đừng nhảy vào đả đảo tớ, có thấy chướng tai gai mắt thì vào nói nhẹ nhàng thui nha)

Hôm nay tớ bị “đòi nợ” nên quyết tâm “trả nợ” dù có phải làm việc riêng trong h ^^.
Nhớ lại ngày đầu tiên nhận lớp, bước chân vào giảng đưởng H1 trong bỡ ngỡ… và chẳng các nào tốt hơn để tự defend bản thân bằng cách giữ mắt nhìn thẳng và lạnh. Nhìn quanh quất xung quanh, chẳng có ai quen thuộc, vậy là chọn chỗ xa nhất, vắng nhất ngồi. Vẫn nhớ mình nhìn cái thích bạn An ngay, vì dáng người mũm mĩm, khuôn mặt hiền hiền, thế là mình ngồi cạnh bạn An luôn. Quay sang cười với nhau 1 cái, hỏi thăm 1 – 2 câu chuyện rồi lại cười vì chẳng biết nói gì hơn. Sau đấy phát hiện ra có Hạnh học cùng, quả thật là duyên kỳ ngộ vì đã bẵng đi 3 năm không liên lạc rồi tất cả lại ùa về, lại tiếp tục một mối quan hệ của ngày xưa. Nhớ nhìn cái dáng loi choi đi qua đi lại cười nói ko ngớt của Linh… Quả thật, nghĩ lại thời gian đấy, khi mới vào, mình đã nghĩ sẽ chẳng chơi được với ai, quen được với ai vui như hồi cấp 3 (haizz, quả thật hồi đó con bé vẫn ở trong cái ao làng của mình), vậy mà h xét ra, 4 năm qua trôi đi, đã có rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ, những niềm vui và sự sẻ chia đáng quý.

Rồi những ngày tháng bỡ ngỡ cũng qua. Cả lớp tiếp tục lên đường đi Xuân Hòa tập quân sự. Có lẽ những mối quan hệ của mọi người trong lớp từ ngày đấy mới “phát triển lên một tầm cao mới”. Nhớ những đêm cả lũ phải trực, vác cái chăn và một lô xích xông đồ ăn xuống cười nói rôm rả, đi trực mà vui như đi trảy hội. Nhớ tuần nào về nhà cũng đem lên cơ man nào bánh mỳ, hoa quả,… bố mẹ ở nhà thì xót con gái lần đầu đi ăn ở tập trung, ngờ đâu con bé tuần nào từ nhà lên trường cũng thấy vui như ăn Tết.

Rồi những ngày tháng thoải mái tự do, vô lo vô nghĩ ấy cũng qua. Trở về Hà Nội, bắt đầu một guồng quay học và hành mới.

Rồi 4 năm của chơi nhiều hơn học, lý thuyết nhiều hơn thực hành ấy cũng qua. Trong 4 năm chưa hẳn người lớn và cũng chẳng còn trẻ con ấy, tớ đã học (theo cách ko sách vở) được rất nhiều từ những thực tế đến với mình; học được cách gạt sang một bên những nỗi lo lắng tưởng chừng như rất “nonsense” của mình như kiểu tối nào đi học tiếng Anh cũng mang theo 1 tâm trạng hồi hộp vì sợ thầy mắng, học xong rồi thì sợ kiểm tra bị điểm kém,… (chắc có bạn An thông cảm đc với tâm trạng này của tớ) hay gần đây là lo lắng vì chẳng được làm LV vì những lý do rất chuối củ, mất ăn mất ngủ một thời gian vì tiếc cho những gì đáng nhẽ mình phải có được… Nhưng như đã đọc ở đâu đó, cái gì mình có được đều là kết quả của một chuỗi những sự kiện và hành động của chính mình. (Tự trách thân T_T)

Tất cả chúng ta đều bắt đầu những ngã rẽ của mình từ đây. Tớ chẳng có kinh nghiệm hay ho j để kể cho các bạn, vì chính bản thân tớ h vẫn đang loay hoay trên con đường của mình. Có một câu nói “Bạn thành công chính là khi bạn thấy hạnh phúc.” Bọn mình h mới ra trường, mục tiêu lớn nhất (có thể không phải với tất cả) là lập nghiệp. Tớ nghiệm ra một điều, muốn thành đạt trong sự nghiệp (không có nghĩa là bạn thành công trong cuộc sống), bạn cần có 3 yếu tố (đang đề cập tới những con người bt, ko phải kiểu Bill Gates, vì xét cho cùng tới h tớ chưa gặp đc ai xuất chúng vậy cả):

1. Bằng cấp: Bạn đã tốt nghiệp Đại học (theo tớ bằng Giỏi hay Khá có mà ko có sự khác biệt). Um, [-(, chưa đủ. Nếu bạn quyết tâm tiến thân trên con đường công danh, bạn có thấy ai làm to mà đưa cho bạn card visit với chức danh Kỹ sư hay Cử nhân không? Vẫn biết chúng ta đang sống trong một xã hội trọng hình thức và đọc đến đây bạn có thể nghĩ, làm vậy khác gì “Chạy theo mốt?”, học tới học lui cũng chỉ để đi làm kiếm tiền? Đúng vậy, nhưng liệu bạn có bằng lòng mãi được với vị trí tối đa mà bạn có thể đạt được với tấm bằng Cử nhân ĐH TM? Không kể đến giờ chúng ta đang sống trong một xã hội cạnh tranh khốc liệt. Bạn có phải con ông cháu cha không, gia đình bạn có nhiều tiền của không, bạn có mác “học ở bển” về ko? Liệu bạn có thể mày mò để đưa ra những sáng kiến mới vào đời sống như những bác nông dân sáng chế ra máy gặt kỹ thuật cao để cải thiện năng suất để được báo chí tung hô, và người dân đặt hàng ầm ầm? Nếu bạn rơi vào một trong những trường hợp trên, vậy thôi đừng đọc những dòng dưới đây của tớ nữa. Vậy bạn có bằng lòng với việc sáng cắp cặp đi chiều cắp cặp về vui thú với vợ con không? Và liệu “vợ con tương lai của bạn” có hài lòng với điều đó không? Câu trả lời là của riêng bạn. Còn đối với tớ, chẳng có cách nào khác là học. Ôi cái sự học, nghĩ đến thoát được 4 năm đại học đã thấy mừng rỡ, giờ lại học nữa sao? Nói thật, tớ cũng còn thấy nản. Và câu hỏi đặt ra ở đây là học thế nào? Chẹp, bạn liệu có hứng thú với việc tiếp tục 2 năm như 4 năm vừa rồi của bạn (mặc dù tớ cũng phải công nhân là 4 năm vừa rồi không phải không có những lúc thú vị và căng thẳng)? Bạn có chấp nhận bạn sẽ loanh quanh trong cái ao làng của mình, gặp những con người mà bạn phải tự nhủ “Ơ người ta hơn gì mình?” , học những bài học mà bạn có thể dễ dàng lên Google với 30s gõ bàn phím là ding… here they are? Và câu hỏi quan trọng hơn là, nếu như học ĐH là hành trang để vào đời, để bạn có hình dung về những gì bạn sẽ làm tiếp theo, liệu bạn thu được gì sau 2 năm đó ngoài tấm bằng cao hơn Cử nhân ngoài một tờ giấy A4 dập nổi? Không tính đến chuyện, những người bạn đồng trang lứa của bạn đã ra đời được 2 năm, có thể không đạt được vị trí hoành tráng nhưng ít nhất trong cái CV của họ cũng đã có dòng Kinh nghiệm thực tế. Còn bạn với tấm bằng và không kinh nghiệm thực tế, cạnh tranh thế nào đây? Bạn sẽ vừa học vừa làm trong 2 năm đấy? Nói thực, trừ khi bạn có tài năng (dưới xuất chúng một chút) còn lại tớ đã học được một điều, hãy tập trung mọi nguồn lực mình có để giải quyết một vấn đề thay vì dàn trải nguồn lực của mình để ôm đồm tất cả. Vì nếu vậy bạn sẽ chẳng có gì ngoài một kết quả dở dở ương ương. Đặc biệt khi chúng mình học kinh tế, không thể tỏ rõ năng lực qua một bản vẽ, một mô hình thiết kế, một sản phẩm thực tế, vì khả năng thực hiện công việc của chúng ta là cả một quá trình, vậy ai sẽ tin tưởng để lựa chọn bạn thực hiện công việc của họ thay vì một người có kinh nghiệm thực tế?

Đọc một hồi, bạn có thấy những điều tớ đã nói đầy mâu thuẫn và khó hiểu không? Very Happy Bảo học rồi lại bảo lãng phí thời gian, vậy câu trả lời là j? GOING OUT. Bạn đừng quanh quẩn trong thế giới của mình, hãy mở rộng nó ra. Người Việt Nam suy nghĩ theo cách rất Việt Nam (không có ý chê bai nhé), và người nước ngoài lại suy nghĩ theo cách rất nước ngoài. Đó là cái chúng ta cần học nếu muốn “làm to”: think different. Người ta đã công nhận, nền văn mình của loài người đánh dấu mốc đầu tiên là khi phát minh ra ngôn ngữ - chữ viết và tiếp tục đến ô tô, tàu hỏa, máy bay và cho tới giờ là điện thoại, mạng internet (cái trước là nền tảng của cái sau). Và bạn có biết điểm chung của chúng là gì không? Communicate, hay như slogan của Nokia là Connecting people. Điều lớn nhất khi bạn đi học nước ngoài về, đó là học được cách tư duy mới! Có phải bạn mong muốn sẽ thành đạt trong sự nghiệp, hệ quả của sự thành công đó của bạn là gì? Bạn sẽ nắm giữ trong tay một quyền lực nhất định, có thể lớn, có thể nhỏ, nhưng đó là quyền lực – khả năng thay đổi hay ảnh hưởng tới những người xung quanh. Và nếu bạn đã có tư duy mới, bạn sẽ có khả năng thay đổi thế giới xung quanh mình (dù là nhỏ bé) theo hướng tích cực hơn. Bạn có thấy gần đây Quốc hội và báo chí tranh cãi rất nhiều việc liệu chúng ta có nên xây dựng tàu cao tốc? Cuối cùng dự án đó không được QH phê chuẩn, vì chúng ta sợ chúng ta ko đủ năng lực, vì chúng ta sợ con cháu mình không trả được nợ… Nhưng bạn có bao giờ đặt câu hỏi tại sao người Nhật lại sẵn sàng và hăng hái bán công nghệ đó cho Việt Nam đến vậy? Bạn có thấy những ông hàng nước có thể ngồi chê bai, tại sao Việt Nam lại thế này, tại sao Việt Nam lại thế kia? Nhưng bạn có bao giờ nghĩ rằng chính cái sự loanh quanh luẩn quẩn của mỗi chúng ta mà góp phần vào câu hỏi “Tại sao Việt Nam…”

Hình như tớ đề cập một cách vĩ mô và tiêu cực + lan man đến vấn đề này thì phải. Chốt hạ ở đây nhé, tớ đang kêu gọi các bạn hãy GOING OUT. Nếu bạn không có khả năng ở hiện tại, hãy lập kế hoạch trong tương lai. Nếu bạn không có khả năng trong tương lai, hãy cày cuốc ở hiện tại, sau đó thực hiện một chuyến đi cưỡi ngựa xem hoa, và hãy đặt câu hỏi, họ phát triển hơn VN ở điểm nào, và tại sao? Tự chiêm nghiệm luôn có khả năng lắng đọng cao nhất!

(To be cont…)

(Đọc lại cũng chả hiểu tại sao mình lại viết hăng và chả đúng chủ đề gì như thế!!!)

2. Ngoại ngữ. Yếu tố thứ 2 để bạn thành đạt trong sự nghiệp chính là điều này. Tớ chẳng phải trình bày nhiều thì bạn nào cũng hiểu là tại sao cả, vì chúng mình có cả lý thuyết lẫn thực tế để chứng mình rồi. Không chỉ có vậy, nếu bạn có điều 2 rồi, có nghĩa rằng bạn đã tiến được 1 bước gần hơn tới điều một ở trên rồi đấy. Theo kinh nghiệm thực tế của tớ, bạn muốn học tốt ngoại ngữ ư, chẳng có cách nào tốt hơn là thực hành cả. Bạn sẽ thực hành bằng cách nào? Chạy ra bờ Hồ và bắt chuyện một ông Tây bất kỳ? Um, có lẽ là một ý kiến hay ngoại trừ chẳng phải ai trong chúng ta cũng có lòng dũng cảm như vậy. Đầu tư một khóa học ở trung tâm và cố tranh giành lấy 5’ nói chuyện với thầy giáo trong số hàng chục học viên khác? Um, nghe có vẻ ít ỏi nhỉ? Và kinh nghiệm của tớ là, bạn hãy đầu tư 60k/ tháng(một số tiền không lớn đúng ko?) và 2 giờ mỗi ngày (có thể ít hơn, tùy thuộc vào chính bạn). Đó là điều kiện đủ, vậy điều kiện cần là gì? Một chiếc TV, một nơi ở cố định (cái này chắc ko khó) và có lẽ một số tiền khoảng 1tr để mắc truyền hình cáp Very Happy. Thật là sung sướng khi chúng ta có lý do học mà vẫn được giải trí chính đáng đến vậy. Khi đã có tất cả những điều đó, bạn nên làm gì tiếp theo? Tìm cho mình một kênh NƯỚC NGOÀI yêu thích. Bạn sẽ chẳng làm được gì nếu như cố ép buộc bản thân như kiểu bịt mũi uống thuốc Bắc vì nó bổ. Cái này được gọi là tắm trong ngôn ngữ. Vậy chống chỉ định ở đây là gì? Không phụ đề tiếng Việt. Bằng cách này bạn sẽ tập được phản xạ một cách vô thức trước ngôn ngữ,và đó là cái nhiều người trong chúng ta không có.

Nếu như bạn không có điều kiện, hãy nghe nhạc, xem phim bộ, phim điện ảnh, không mua đĩa thì load trên mạng, tất cả những cách để bạn vừa thích thú vừa bổ ích. (Theo ý kiến chủ quan của tớ không nên nghe nhạc, vì đôi khi ca sỹ luyến láy và ca từ không đúng ngữ pháp).

3. Khả năng tự điều chỉnh bản thân. (Khả năng thích ứng). Từ nãy tới giờ mọi người có thấy tớ hơi bị sính ngoại không. Mục 3 này sẽ đề cập đến vấn đề nội tại nhé! Cái này chẳng học được ở đâu cả ngoài tự chính mỗi chúng ta điều chỉnh bản thân. Khi bạn đi làm, làm hỏng việc được giao, bạn sẽ phản ứng thế nào? Khi ra ngoài, bạn bị đồng nghiệp ghét, bạn sẽ phản ứng thế nào? Khi công việc quá mức căng thẳng hoặc quá nhiều việc phải làm, bạn sẽ phản ứng thế nào? Tất cả những điều đó chính là áp lực mà chúng ta phải chịu khi bước ra ngoài cái tổ yên ấm của mình. Và nếu muốn thành đạt, chẳng cách nào khác bạn phải biết dung hòa và thích nghi với mọi chuyện. Tháng đi làm đầu tiên của tớ, tớ luôn luôn rơi vào tình trạng về nhà ăn cơm xong là lăn quay ra ngủ, không có tí vui thú xã hội nào cả. Và rồi cứ tập dần, tự điểu chỉnh lịch sinh hoạt của mình, cho tới h mới có được một lịch sinh hoạt bình thường như trước kia. Chốt lại là để phát triển bản thân, không có cách nào khác ngoài việc tự hoàn thiện mình!

Hì, vậy là đã xong 3 điều cần thiết để thành đạt trong sự nghiệp. Tuy nhiên, để thành công trong cuộc sống, chúng mình còn rất nhiều điều phải làm và học hỏi. Cho tới h, đi qua 4 năm học cùng nhau, tớ có thể công nhận một điều, tớ rất yêu quý lớp mình, dù ai cũng có tính tốt lẫn tính xấu, nhưng tớ đã học được rất nhiều từ các bạn. Nói to tát hơn, các bạn là một phần tạo nên tớ ngày hôm nay. Bọn mình chẳng còn ăn bám được gia đình lâu hơn nữa, từng bước, từng bước chập chững bước vào đời, sẽ có những vấp ngã, những đau đớn, những thất bại (hơi tiêu cực 1 tí), có thể tớ và rất nhiều bạn chẳng thân thiết với nhau, gặp nhau chẳng nói được gì khác ngoài một nụ cười xã giao và mấy câu hỏi thăm vu vơ, nhưng tớ hi vọng, 10 năm nữa chúng ta gặp lại nhau, dù tính cách, ngoại hình, hoàn cảnh đổi khác, nhưng vẫn có thể cười nói vô tư, giữ những suy nghĩ tốt đẹp nhất về nhau.

Thân yêu các bạn E6!
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/old_tortoise311
 
Lưu bút online - Đặng Ngọc Anh
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Lưu bút online - Quang Phượng

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
K 42 E 6 :: Cổng trường >_ :: Chia sẻ-
Chuyển đến